Thursday, September 29, 2016

Provincial Reconnaissance Units


 
Kính thưa tất cả quí niên trưởng, quí chiến hữu và tất cả các đồng hương,
Bài viết dưới đây của cá nhân chúng tôi dựa vào một ít tài liệu cho các thân hữu Úc chuyển cho. Chúng tôi tin rằng nó khá chính xác nhưng chắc chắn còn nhiều thiếu sót. Hơn nữa, trong thời gian phục vụ trong quân đội, chúng tôi không hề phối hợp với các đơn vị PRU và do đó, xin thứ lỗi nếu có sai sót, và xin tự nhiên bổ khuyết.
Trong bài này, chúng tôi gửi đến quí vị một bài về những đơn vị hoạt động rất âm thầm của quân đội chúng ta trước đây. Mãi cho đến nay, rất nhiều người trong chúng ta chưa biết rõ về những đơn vị này và thậm chí một số khác còn không biết rằng có sự hiện hữu của họ. Đó là những Đơn Vị Thám Sát Tỉnh mà tiếng Anh gọi là The Provincial Reconnaissance Units. Khi viết về những người hùng thầm lặng này, chúng tôi đã phải đắn đo rất nhiều và cuối cùng quyết định chỉ nêu ra một số sự kiện tổng quát. Chúng tôi đã tìm hiểu và biết chắc rằng những nhân vật mà chúng tôi nêu danh tánh hay đưa hình ảnh lên trang mạng này hoặc là đã qua đời hoặc là không còn sinh sống tại Việt Nam. Bởi vì, mặc dù đã chiếm trọn được miền Nam Việt Nam 37 năm nay, Việt Cộng chắc chắn sẽ bằng cách này hay cách khác trả thù những người đã góp phần chính yếu làm tiêu tan hạ tầng cơ sở của chúng khiến chúng khốn đốn một thời gian dài trước đây.
Từ đầu năm 1967, Việt Nam Cộng Hoà ghi nhận được Việt Cộng hoàn thành các cơ sở hạ tầng của chúng trong ba quận Hương Thuỷ, Phú Vang và Phú Tứ thuộc Tỉnh Thừa Thiên. Trong năm đó, quân đội tung ra ba cuộc hành quân nhưng không đem lại kết quả mong muốn. Trong số thương vong, có Thiếu Tá Peter Badcoe thuộc Quân Đội Hoàng Gia Úc và ông này sau đó được truy thăng Victoria Cross. Trong biến cố Tết Mậu Thân 1968, riêng tại Phú Thứ đã có hơn ba ngàn thường dân bị Việt Cộng tàn sát, trong đó có một số lớn bị chôn sống.
Vào cuối tháng Chín 1968, một cuộc hành quân hỗn hợp qui mô có tên là Phú Vang 1 được tung ra vào ba quận này. Lực lượng tấn công gồm có Trung Đoàn 54 Bộ Binh Việt Nam, Đơn Vị Thám Sát Tỉnh Thừa Thiên, Lực Lượng Cảnh Sát Đặc Biệt, các đơn vị Địa Phương Quân của ba quận và đi theo lực lượng tấn công này là các cán bộ kiểm tra dân số.
Yểm trợ cho các lực lượng của Việt Nam Cộng Hoà là một lữ đoàn của Sư Đoàn 101 Nhảy Dù Hoa Kỳ và một chi đoàn kỵ binh Hoa Kỳ. Ngoài ra, vì hệ thống sông ngòi chằng chịt của khu vực hành quân, một Giang Đoàn Xung Kích của Việt Nam Cộng Hoà ứng chiến để truy kích Việt Cộng trong trường hợp chúng tẩu thoát bằng đường sông. Ngoài biển, các tiểu đĩnh của Hải Quân Hoa Kỳ cũng sẵn sàng tác chiến.
Sau 12 ngày hành quân lục soát và tấn công, có 96 tên Việt Cộng bị bắn chết tại chỗ cùng với 168 tên bị bắt sống (xin xem chú thích 1). Trong số này, có 1 cán bộ chính qui Bắc Việt, 20 tên thuộc chủ lực miền, 54 tên du kích và 93 tên thuộc cơ sở hạ tầng địa phương. Chúng ta tịch thu được 155 vũ khí cá nhân và 8 vũ khí cộng đồng. Bên bạn, thiệt hại nhỏ đến mức không ngờ: một chiến sĩ bộ binh Việt Nam Cộng Hoà hy sinh. Có 10 quân nhân Việt Nam Cộng Hoà và 9 quân nhân Hoa Kỳ bị thương nặng nhẹ. Các cố vấn Hoa Kỳ và Úc, trong báo cáo của họ, đã hết lời ca ngợi các đơn vị thuộc Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà và Cảnh Sát Quốc Gia đã rất xuất sắc trong việc hành quân lục soát làng mạc có Việt Cộng ẩn náu. Tuy nhiên, còn một điều nữa rất đáng ghi nhận là việc chúng ta tấn công vào đúng nơi và bắt giữ đúng người phần lớn nhờ vào tin tức tình báo của Đơn Vị Thám Sát Tỉnh Thừa Thiên. Đây là một thành quả quá mức mong đợi, nếu chúng ta hiểu được rằng trong một vùng mà Việt Cộng kiểm soát ban đêm như vậy, ít người dân nào dám cung cấp tin tức cho các lực lượng của quốc gia vì sợ cộng quân đê hèn trả thù như chúng vẫn thường làm.
Cho đến nay, rất nhiều người trong chúng ta vẫn còn tin rằng Đơn Vị Thám Sát Tỉnh là một đơn vị của Trung Ương Tình Báo Hoa Kỳ, giống như Biệt Kích Mỹ. Chúng tôi đã tra cứu rất nhiều tài liệu và tham khảo với nhiều cựu sĩ quan cấp tá của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà và các cựu cố vấn Úc tại Việt Nam trước đây thì thấy rằng sự thật không phải như vậy.
Vào giữa thập niên 1965, lực lượng Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn được thành lập với mục đích chính là củng cố ảnh hưởng của chính quyền quốc gia đối với dân chúng tại vùng nông thôn. Sau đó, khi Việt Cộng gia tăng nỗ lực để phát triển hạ tầng cơ sở của chúng tại các vùng nông thôn thì chúng ta thấy cần phải có một lực lượng thứ hai hoạt động song song với lực lượng Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn nhưng thi hành một nhiệm vụ khác hẳn. Đó là tấn công trực tiếp vào hạ tầng cơ sở Việt Cộng. Dưới sự bảo trợ của CIA, Đơn Vị Thám Sát Tỉnh (xin xem chú thích 2) (Provincial Reconnaissance Units) được thành lập vào đầu năm 1966. Tuy được xem là một đơn vị nặng về quân báo nhưng Đơn Vị Trinh Sát Tỉnh có nhiều nhiệm vụ khác nhau và nhiệm vụ nào cũng rất quan trọng.
Thứ nhất, đương nhiên là họ có nhiệm vụ thâu thập tin tức tình báo về hạ tầng cơ sở Việt Cộng, đúng như danh xưng. Thứ hai, họ có nhiệm vụ tung ra các cuộc hành quân diệt địch. Thứ ba, họ có nhiệm vụ làm giảm đi tiềm năng của hạ tầng cơ sở Việt Cộng bằng cách thi hành chính sách Chiêu Hồi kêu gọi cán binh Việt Cộng từ bỏ hàng ngũ để trở về với chính nghĩa quốc gia. Thứ tư, họ cô lập hoá Việt Cộng bằng cách thực hiện các công tác phản tuyên truyền để kéo dân trở về với chính phủ.
Về tổ chức, một đơn vị căn bản của họ có 18 người và chia làm ba toán mỗi toán có sáu người. Trong nhiều trường hợp, có tới tám đơn vị phối hợp với nhau trong một công tác qui mô với tổng số nhân sự lên đến 146 người. Về mặt hành chánh quản trị, Đơn Vị Trinh Sát Tỉnh thuộc quyền điều động của Tỉnh Trưởng Kiêm Tiểu Khu Trưởng. Tuy nhiên, khi hoạt động, họ được cố vấn và giám sát của nhân viên CIA. Thông thường thì tại mỗi tỉnh có một nhân viên CIA đặc trách về lực lượng này.
Về huấn luyện, các Đơn Vị Thám Sát Tỉnh được huấn luyện căn bản tại Vũng Tàu, giống như các Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn. Trong thời gian tại đây, họ được huấn luyện về chiến tranh đặc biệt nhiều hơn là chiến thuật như các tân binh hay khoá sinh của lục quân. Sau khi ra trường, họ còn được huấn luyện bổ túc tại chỗ để có thể ứng phó với tình hình và địa thế trong phạm vi hoạt động của họ.
Đến đây, chúng tôi cũng xin nói thêm rằng cùng với việc thành lập Đơn Vị Thám Sát Tỉnh, một tổ chức khác cũng được khai sinh để hoạt động song song với họ có một cái tên rất hiền lành là Biệt Chính Nhân Dân. Nhân viên của tổ chức này gồm có các viên chức chính phủ và họ có ba nhiệm vụ riêng biệt. Thứ nhất, họ có nhiệm vụ kiểm tra dân số tại các vùng nông thôn. Thứ hai, họ có nhiệm vụ theo dõi việc bồi thường thiệt hại cho dân chúng do chiến tranh gây ra. Trong khi thi hành nhiệm vụ này, họ cũng tiếp nhận những khiếu nại của dân chúng liên quan đến việc bồi thường của chính phủ hoặc việc thanh toán không sòng phẳng giữa các hợp tác xã nông thôn với nhau. Thứ ba và quan trọng hơn cả, họ có một nhiệm vụ tối mật là thâu thập bất cứ tin tức nào có thể đưa đến việc nhận diện bọn Việt Cộng nằm vùng hoặc những kẻ làm tay sai cho chúng hoặc có cảm tình với chúng. Như vậy, Đơn Vị Thám Sát Tỉnh hoạt động hữu hiệu cũng một phần nhờ có Biệt Chính Nhân Dân. Ngoài ra, chính hồ sơ do Biệt Chính Nhân Dân cung cấp về dân số trong làng, mỗi nhà có bao nhiêu người, bao nhiêu người lớn và trẻ em, bao nhiêu nam và bao nhiêu nữ cùng với tuổi tác đã giúp cho các lực lượng Đồng Minh được dễ dàng trong các cuộc hành quân lục soát. Tuy chỉ có nhiệm vụ thu thập tin tức tình báo nhưng không phải là các cán bộ của Biệt Chính Nhân Dân không biết tác chiến.
Có một lần vào cuối năm 1966, một toán Biệt Chính Nhân Dân của Tỉnh Phước Tuy được biết tổ ám sát của Việt Cộng sẽ có một phiên họp quan trọng trong một căn nhà gần chợ Đất Đỏ. Trưởng toán liền đến gặp Đại Uý Jack Leggett là cố vấn Úc đặc trách về hạ tầng cơ sở Việt Cộng tại Tỉnh Phước Tuy thì chẳng may ngay đêm hôm sau ông phải đi theo Đơn Vị Thám Sát Tỉnh Phước Tuy (lúc đó chưa có bao nhiêu người) trong một cuộc hành quân phục kích rất quan trọng. Vì vậy nên toán Biệt Chính Nhân Dân phải hành động đơn độc nhưng được Đại Uý Leggett cung cấp súng ống và lựu đạn đầy đủ.
Tối hôm sau, toán Biệt Chính Nhân Dân dưới sự hướng dẫn của trưởng toán vốn là một cựu cảnh sát viên, đến bao vây căn nhà. Vì tổ ám sát của Việt Cộng không biết gì nên chúng bắt đầu phiên họp đúng theo giờ ấn định. Mấy phút sau, toán Biệt Chính Nhân Dân xiết chặt vòng vây nhưng đúng lúc đó, một toán viên có lẽ lầm tưởng rằng bọn Việt Cộng trong nhà đã biết được nên vội vàng tung một trái lựu đạn vào nhà qua cửa sổ. Ngay sau đó, cả toán nổ súng như mưa trước khi xông vào lục soát. Cả tổ ám sát chỉ còn tên tổ phó sống sót. Tổ trưởng chính là con trai của bà chủ nhà, chết tại chỗ cùng bà mẹ. Nhưng bên ta còn tịch thu được rất nhiều tài liệu quan trọng.
Tại Trung Tâm Điều Hợp Hành Quân, tên tổ phó khai rằng theo đúng kế hoạch, tổ của y ta sẽ cho nổ tung một câu lạc bộ của quân đội Mỹ tại phi trường Vũng Tàu vào ngày hôm sau. Xem lại tài liệu bắt được tại căn nhà nơi có buổi họp, các nhân viên điều tra thấy đúng như vậy và ngoài ra, còn có một danh sách rất đầy đủ các tên đặc công Việt Cộng có mặt tại thị xã Vũng Tàu chờ lệnh ra tay. Nhưng chúng chưa được lệnh gì thì bên ta ra tay trước.
Căn cứ vào danh sách trong tài liệu tịch thu được, lực lượng Cảnh Sát Đặc Biệt bất thần hành quân và tóm cổ được sáu mươi tư tên đặc công tại thị xã Vũng Tàu chỉ trong một buổi tối.
Trở lại với Đơn Vị Thám Sát Tỉnh thì, vì được huấn luyện để hoạt động giữa lòng đất địch nên họ hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng và thoải mái, giống như một đơn vị đi tuần giữa một vùng thôn quê thanh bình.
Xã Ngãi Giao nằm dọc theo Quốc Lộ 2 trong Tỉnh Phước Tuy được xem là một vùng theo Việt Cộng. Vì vậy mà các toán thuộc Đơn Vị Thám Sát Tỉnh Phước Tuy xuất hiện tại đây rất thường xuyên. Trong những chuyến công tác như vậy, họ ăn mặc như Việt Cộng và vừa đeo súng của Mỹ vừa đeo súng của Khối Cộng, giống như các cán binh Việt Cộng thật. Có một lần một toán giả dạng Việt Cộng xâm nhập vào vùng này với mục đích tìm hiểu thêm về sinh hoạt của địch. Theo đúng chương trình, toán này tìm đến một trạm giao liên thì không ngờ có một trung đội Việt Cộng thật cũng đang ở đó. Hai bên đối thoại một lúc rồi toán của ta bỏ đi để đến điểm hẹn với trực thăng đến đón. Mãi đến khi nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, toán Việt Cộng thật mới sinh nghi và cầm súng chạy đến để bắn nhau với những người mà trước đó chỉ vài phút chúng tưởng là đồng chí.
Một cách khác nữa để các toán trong Đơn Vị Thám Sát Tỉnh thu thập tin tức tình báo là giả dạng nhân viên kinh tài Việt Cộng. Thông thường, họ dùng những cuốn biên lai thu thuế tịch thu được của Việt Cộng rồi vào rừng tìm dân khai thác gỗ mà thu tiền, thường là 100 đồng Việt Nam mỗi người vào năm 1967. Nhờ vậy, họ dễ dàng thu thập thêm tin tức về tình hình địch cũng như địa bàn hoạt động của chúng.
Chính những thành công vượt bực mà Biệt Chính Nhân Dân cùng với các Đơn Vị Thám Sát Tỉnh đem lại đã khiến chính phủ Việt Nam Cộng Hoà, với sự hậu thuẫn của CIA, đánh mạnh hơn nữa vào hạ tầng cơ sở của Việt Cộng đưa đến việc khai sinh Chiến Dịch Phượng Hoàng vào năm 1967.
Sau một thời gian thử nghiệm thành công, cả Chiến Dịch Phượng Hoàng lẫn các Đơn Vị Thám Sát Tỉnh được chính thức hoá qua Nghị Định 044 –SL/NV có nội dung như sau.
Điều Một: Nghị định này chính thức thành lập các đơn vị đặc biệt cấp tỉnh có tên là Đơn Vị Thám Sát Tỉnh.
Điều Hai: Các Đơn Vị Thám Sát Tỉnh có nhiệm vụ:
1. Thu thập những tin tình báo liên quan đến hạ tầng cơ sở của Việt Cộng.
2. Thực hiện các cuộc hành quân diện địa và các dự án đặc biệt, nhằm tiêu diệt hạ tầng cơ sở Việt Cộng.
3. Tham gia các cuộc hành quân hỗn hợp do các Trung Tâm Phượng Hoàng cùng Trung Tâm Phối Hợp Tình Báo Hành Quân cấp Tỉnh, Quận tổ chức.
4. Tiếp tay với các lực lượng Việt Nam Cộng Hoà và Đồng Minh trong các cuộc hành quân trinh sát, các sứ mạng tình báo và xác định vị trí của địch.
Điều Ba: Các Đơn Vị Thám Sát Tỉnh được đặt dưới quyền điều động trực tiếp của Tỉnh Trưởng.
Việc quản trị hành chánh các Đơn Vị Thám Sát Tỉnh sẽ thuộc thẩm quyền của Tổng Giám Đốc Cảnh Sát Quốc Gia.
Điều Bốn: Việc tổ chức, phân công đặc biệt và huấn lệnh điều hành của Các Đơn Vị Thám Sát Tỉnh sẽ được quyết định liên đới bởi Tổng Trưởng Nội Vụ và Tổng Trưởng Quốc Phòng.
Điều Năm: Tất cả các điều khoản trước đây trái ngược với Nghị Định này đương nhiên được huỷ bỏ.
Điều Sáu: Phó Thủ Tướng Đặc Trách Bình Định và Phát Triển Nông Thôn Kiêm Tổng Trưởng Nội Vụ, Tổng Trưởng Quốc Phòng và Đổng Lý Văn Phòng Phủ Thủ Tướng chiếu nhiệm vụ thi hành Nghị Định này.
Sàigòn, ngày 31 tháng Ba năm 1969
Thủ Tướng Chính Phủ
Trần Văn Hương (ấn ký)
Qua nghị định này, chúng ta thấy rằng quyền điều động các Đơn Vị Thám Sát Tỉnh đã được chuyển từ Bộ Tổng Tham Mưu sang Tổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia. Điều này gián tiếp xác nhận rằng kể từ đó, các Đơn Vị Thám Sát Tỉnh được xem như một lực lượng bán quân sự.
Trong phần còn lại của bài tuần này, chúng ta thử nhìn lại những thành quả của Chiến Dịch Phượng Hoàng nói chung và các Đơn Vị Thám Sát Tỉnh nói chung.
Trong năm 1968, có 11 ngàn 288 tên Việt Cộng bị bắt, 2 ngàn 229 tên hồi chánh và 2 ngàn 559 tên bị bắn hạ.
Trong năm 1969, chúng ta bắt được 8 ngàn 515 tên, chiêu hồi 4 ngàn 832 tên, bắn hạ 6 ngàn 187 tên.
Trong năm 1970, chúng ta bắt được 6 ngàn 405 tên, chiêu hồi 7 ngàn 745 tên và bắn hạ 8 ngàn 191 tên.
Từ đầu năm 1971 đến tháng Năm, chúng ta bắt được 2 ngàn 770 tên, chiêu hồi 2 ngàn 911 và bắn hạ 3 ngàn 650.
Về việc Chiến Dịch Phượng Hoàng bị đình chỉ, chúng ta cũng nên nhìn qua một cách tổng quát.
Việc giới truyền thông tây phương xuyên tạc về chiến dịch này là một điều dễ hiểu vì đó là truyền thống hoặc chủ trương của họ. Tuy nhiên, tại sao Quốc Hội Hoa Kỳ đi đến quyết định đòi hỏi phải ngưng lại chiến dịch này mới là điều chúng ta cần biết. Sau khi đã nghiên cứu một số tài liệu và công văn, chúng tôi nhận thấy Paul Elliot nói một cách khá trung thực trong cuốn Vietnam: Conflict and Controversy xuất bản tại Anh vào năm 1996.
Theo Elliot, Chiến Dịch Phượng Hoàng chỉ nhắm vào thành phần cán bộ Việt Cộng chứ không nhắm vào những tên du kích cắc ké. Tuy nhiên, để tóm cổ được những tên này chúng ta không phải chỉ trông cậy vào tin tức của các mật báo viên mà nhiều khi còn nhờ vào lời khai của những tên cấp dưới. Vì vậy, tất cả những phần tử Việt Cộng hay cộng tác với chúng như kinh tài thu thuế sau khi bị bắt đều bị đưa về một trong 80 văn phòng của Chiến Dịch Phượng Hoàng. Tại đây, những tên này sẽ bị thẩm vấn và nếu chúng quá khích, có thể bị trao cho anh em người Nùng vốn chống cộng thẳng tay. Đã có những trường hợp Việt Cộng bị chết trong khi nằm trong tay anh em người Nùng. Tuy nhiên, vẫn theo Elliot, đã có những nhân chứng đã trân tráo vu cáo Việt Nam Cộng Hoà một cách trắng trợn trước Uỷ ban Điều Tra của Thượng Viện Hoa Kỳ mà người ta vẫn tin, hoặc mượn cớ đó để làm khó dễ Việt Nam Cộng Hoà. Elliot kể một trường hợp điển hình là có một cựu nhân viên (?) của Chiến Dịch Phượng Hoàng khai rằng không một người nào bị bắt vì bị tình nghi là Việt Cộng mà sống sót mà lại không có bất cứ bằng chứng nào rằng họ là Việt Cộng. Kế tiếp, Elliot mỉa mai rằng nếu đúng như vậy thì tại sao sau năm 1975, Ngoại Trưởng Nguyễn Cơ Thạch của Hà Nội lại tuyên bố rằng Chiến Dịch Phượng Hoàng đã tiêu hủy biết bao nhiêu căn cứ của Việt Cộng. Elliot lại thêm rằng Thạch không dám nhắc đến việc các toán ám sát khủng bố của Việt Cộng đã giết hại mấy chục ngàn người phần lớn là nhân viên xã ấp và giáo viên trong suốt hai thập niên trước đó. Cuối cùng, Elliot kết luận một cách khá hợp lý rằng trong trường hợp một đơn vị quốc gia bắn nhau với một toán Việt Cộng ẩn náu trong một căn nhà thì nếu không một ai, kể cả thường dân, trong căn nhà đó còn sống sót là một điều thường tình khó tránh khỏi. Do đó, có thể nói rằng có vào khoảng 30 ngàn người bị bắt hoặc bị bắn chết trong Chiến Dịch Phượng Hoàng mà không phải tất cả 30 ngàn người này đều là Việt Cộng.
Ở một đoạn khác, Elliot thuật lại rằng khi Chiến Dịch Phượng Hoàng đã được chính thức hoá, Trùm CIA tại Việt Nam lúc đó là William Colby đã chính thức cấm chỉ việc thủ tiêu các tên Việt Cộng bị bắt, với bất cứ lý do gì và trong bất cứ hoàn cảnh nào. Elliot nói tiếp rằng bản báo cáo nói rằng đại đa số những tên bị chết là vì giao tranh với lực lượng hành quân là một bản báo cáo đáng tin cậy, nhưng lại có một số người không mấy tin tưởng. Theo Elliot, chính vì vậy mà Thượng Viện Hoa Kỳ áp lực chính phủ phải ngưng ngay Chiến Dịch Phượng Hoàng, nếu muốn họ thông qua ngân sách.
Đến đây, chúng ta trở lại với những thành quả điển hình của các Đơn Vị Thám Sát Tỉnh. Trong bản báo cáo mật mà chúng tôi trình ra đây, nếu dịch sang Việt ngữ thì có nội dung như sau:
Báo cáo tin tức tình báo số 0211 lúc 8 giờ 30 tối ngày 22 tháng Chín 1969
Đề mục: Vị trí của đặc công Việt Cộng tại Thị xã Qui Nhơn
Lượng giá: F-3
Tường trình: 15 tên đặc công Việt Cộng, mặc quần xám và áo sơ-mi trắng có đem theo chất nổ, đang ẩn náu tại mấy căn nhà gần thiết lộ hoả xa cạnh Đường Gia Long, phía nam Đường Đống Đa trong Thị xã Qui Nhơn. Những căn nhà này nằm gần Khách sạn Việt Cường và một bến xe đò. Những tên đặc công này là con trai tuổi từ 15 đến 18. Chúng có giấy tờ hợp lệ và đến Qui Nhơn vào ngày 20 tháng Chín 1969. Chúng đến từ Quận Phù Cát theo lệnh của những tên cán bộ trong Uỷ ban Huyện Phù Cát của Việt Cộng. Chúng dự định ném thuốc nổ vào những quân nhân trên quân xa và những đám đông quân nhân đứng dọc theo các con đường. Cũng có thể chúng sẽ âm mưu ám sát các viên chức tỉnh.
Giữ cẩn thận báo cáo này hoặc tiêu huỷ.
Bản báo cáo này do Đơn Vị Thám Sát Tỉnh Bình Định gửi đến Trung Tâm Phối Hợp Tình Báo Hành Quân yêu cầu ra tay. Nội dung bản báo cáo cho chúng ta thấy các Đơn Vị Thám Sát Tỉnh giữ một vai trò rất quan trọng trong việc gìn giữ an ninh tại hậu phương và họ thu thập tin tức tình báo rất chính xác và khá nhanh. Một trong những người đầu tiên đọc bản báo cáo trên là Chuẩn Uý Ossie Ostara thuộc Huấn Luyện Đoàn Lục Quân Úc Đại Lợi tại Việt Nam. Ostara đã ba lần sang phục vụ tại Việt Nam, nói tiếng Việt rất thông thạo và được các chiến sĩ Việt Nam hết mực quí mến.
Ostara sang phục vụ tại Việt Nam lần đầu tiên vào năm 1964 và làm cố vấn tại Trung Tâm Huấn Luyện Quốc Gia Đống Đa. Sang năm sau, ông về Vũng Tàu phụ trách việc huấn luyện về công tác dân vụ cho cán bộ Bình Định và Phát Triển Nông Thôn đầu tiên. Đến năm 1967, ông ra cố vấn cho Tỉnh Thừa Thiên và sau biến cố Tết Mậu Thân lại vào cố vấn cho Tỉnh Lâm Đồng rồi năm 1969 lại ra cố vấn cho Đơn Vị Thám Sát Tỉnh Bình Định. Lúc đó, đơn vị này có ba toán và mỗi toán 18 người. Chính trong thời gian phục vụ tại đây mà Chuẩn Uý Ostara hiểu rõ hơn hết về đơn vị này.
Trong cuộc phỏng vấn dành cho phóng viên của Bảo tàng viện Chiến Tranh Úc vào tháng Hai 1976, Ostara tiết lộ rằng việc Việt Cộng không thể hoạt động mạnh như trước năm 1969 tại Bình Đình một phần nhờ vào các cuộc hành quân của các đơn vị Đại Hàn và một phần nhờ vào Đơn Vị Thám Sát Tỉnh Bình Định. Đơn vị này có rất nhiều thành viên vốn là hồi chánh viên mà trong đó có tới bảy người là cán binh Cộng Sản Bắc Việt. Lúc đầu, Ostara cũng lo ngại cho sự hoà thuận giữa các chiến binh Việt Nam Cộng Hoà và những người một thời là kẻ thủ. Tuy nhiên, trong suốt hai năm làm cố vấn cho đơn vị, Ostara chỉ có ba điều để nói về những hồi chánh viên này. Thứ nhất, họ trở về với chính nghĩa quốc gia và trung thành tuyệt đối. Thứ hai, họ là những quân nhân có sức chịu đựng khá, đáng tin cậy và biết tuân thượng lệnh. Thứ ba, sự hiểu biết của họ về Việt Cộng đã giúp cho các đơn vị quốc gia rất nhiều trong việc hoàn thành sứ mạng, nhất là phá vỡ hạ tầng cơ sở của Việt Cộng. Nhân tiện, Ostara cũng kể lại một cuộc hành quân của Đơn Vị Thám Sát Tỉnh Bình Định.
Đêm 7 rạng ngày 8 tháng Chín 1969, có hai tên du kích lẻn đi thu lương thực từ dân chúng trong một ấp nhỏ thuộc Quận Phù Cát. Chỉ đến sáng sớm thì các chiến sĩ tại tỉnh lỵ nhận được tin này và họ lập tức kéo đến đó bằng quân xa rồi đổ xuống ngay bìa ấp cạnh đường. Khi những chiến sĩ đi đầu tiến vào gần đến khu dân cư, một thanh niên mặc áo trắng quần đùi đen từ một bụi cây đứng dậy và ném ra một trái lựu đạn. Thấy vậy, các chiến sĩ vội nằm xuống và lợi dụng tình thế, hai tên du kích chạy như bay từ bụi cây vào một trong những căn nhà trong ấp. Ngay sau khi trái lựu đạn nổ, một số chiến sĩ của đơn vị hành quân bắn che có các chiến sĩ đi đầu xông vào bao vây các căn nhà. Từ một trong những căn nhà này, hai trái lựu đạn nữa được tung ra nhưng không gây một thiệt hại nào đồng thời nơi ẩn núp của hai tên du kích đã bị lộ. Vòng vây xiết chặt nhanh chóng và cả hai tên bị bắt sống.
Không tự mãn với kết quả này, các chiến sĩ tiếp tục lục soát rất kỹ cả khu vực và cuối cùng thấy có hai sợi dây điện nối với một cục pile. Lần theo sợi dây điện dài 150 thước, các chiến sĩ thấy có một đầu đạn đại bác 105 ly chôn dưới mặt đường. Trong cuộc thẩm vấn tại chỗ, hai tên du kích khai rằng chúng chờ cho đoàn quân xa của Đại Hàn đi qua thì cho nổ đầu đạn này. Chúng cũng khai rằng nơi ẩn náu của chúng nằm sâu trong rừng cách đó khoảng 1 ngàn 500 thước. Sau đó, đơn vị hành quân để vài chiến sĩ ở lại ấp để canh chừng tên Việt Cộng thứ nhất và tất cả các chiến sĩ còn lại cùng với tên Việt Cộng thứ hai dẫn đường tiến vào rừng. Khi vào đến giữa một khu rừng tre, Việt Cộng bắn ra trước nhưng không trúng ai và sau đó chúng lại ném ra hai trái lựu đạn và cũng không gây thiệt hại. Các chiến sĩ ta kêu gọi chúng đầu hàng nhưng chỉ có mấy loạt đạn đáp lời. Giữa lúc đó, một chiến sĩ bò vòng sang bên hông và cuối cùng tìm thấy một lỗ thông hơi chạy xuống hầm trú ẩn của Việt Cộng. Hai trái lựu đạn được thả xuống và cuộc lục soát sau đó cho thấy không một tên nào dưới hầm sống sót.
Theo lời Chuẩn Uý Ostara, trung bình mỗi tháng các chiến sĩ thuộc Đơn Vị Thám Sát Tỉnh Bình Định bắt được ba chục tên Việt Cộng và bắn hạ gần mười tên. Rất hiếm khi có các bộ cao cấp của Việt Cộng nằm trong số này nhưng lại có khá nhiều cán bộ cao cấp ra hồi chánh.
Đương nhiên là Việt Cộng không chịu ngồi yên để bị các chiến sĩ của Đơn Vị Thám Sát Tỉnh tiêu diệt dần dần. Tuy nhiên, chúng chỉ có một cách duy nhất là nhận diện và ám sát các chiến sĩ thuộc các đơn vị này. Điều cay đắng cho chúng là trong khi tìm cách nhận diện và ám sát chiến sĩ quốc gia, chính những tên đặc công khủng bố lại bị bắn hạ hoặc bắt sống trước khi kịp hành động. Tuy vậy, theo Chuẩn Uý Ostara, ông và tất cả các chiến sĩ của đơn vị rất ít khi ra phố chơi nhất là không bao giờ đến những quán nhậu hay quán cà-phê. Họ chỉ chơi với nhau và luôn luôn mặc thường phục. Phải cẩn thận hơn cả là những chiến sĩ vốn là hồi chánh viên. Lý do là Việt Cộng biết mặt họ và rất căm hận họ. Những người từ bỏ hàng ngũ Việt Cộng trở về với chính nghĩa quốc gia và đem những gì mình biết về Việt Cộng để giúp chúng ta sớm chấm dứt chiến tranh, đôi khi đã phải trả một giá rất đắt.
Chú thích
(1) Theo báo cáo chính thức (After Action Report) ngày 12 tháng Mười 1968 của Quân Đội Hoa Kỳ. Phó bản hiện được lưu trữ trong Văn khố Quân Đội Hoàng Gia Úc Đại Lợi.
(2) Tại nhiều tỉnh, đơn vị này dùng danh xưng Lực Lượng Trinh Sát Tỉnh, nhưng danh xưng chính thức trên văn thư vẫn là Lực Lượng Thám Sát Tỉnh.
Nguyễn Thế Khiết, Melbourne.

PRU Pictures










 


TÔI ÐÃ GIỮ ÐƯỢC AN-NINH* CHO VÙNG I TRƯỚC THÁNG TƯ ÐEN 1975

    
        Cuối năm 1973 (ngày 26-9), tôi đến Vùng I đảm-trách Ngành Ðặc-Biệt tại đây.

        Ngay lần đầu tiên tôi dự phiên họp hỗn-hợp với các cấp chỉ-huy an-ninh, tình-báo và phản-gián dân-sự và quân-sự tại địa-phương (Đại-Tá Phạm Văn Phô, Trưởng Phòng 2 Quân Ðoàn I; Đại-Tá Lê Quang Nhơn, Chánh Sở I An-Ninh Quân-Ðội; Đại-Tá Nguyễn Xuân Lộc, Chỉ-Huy-Trưởng Cảnh-Lực Vùng I; v.v...), Thiếu-Tướng Hoàng Lạc (Tư-Lệnh-Phó Quân-Khu I, đại-diện Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư-Lệnh Quân-Đoàn I & Quân-Khu I), cho biết tình-hình chung, nhất là ngay giữa và xung quanh thành-phố Ðà-Nẵng (nơi Quân-Ðoàn I và Quân-Khu I đặt tổng-hành-dinh, nơi bây giờ là thủ-phủ cuả Miền Trung) với các vấn-đề cụ-thể như sau:

       Kho xăng lớn nhất cuả Quân-Khu I ở Liên-Chiểu, sát bên chân đèo Hải-Vân, đã bị Việt-Cộng tấn-công mấy lần rồi;
       Các bồn xăng dự-trữ quan-trọng khác, ở giữa nội-thành, cũng đã bị đặc-công Việt-Cộng cắt rào thép gai dở chừng;
       Xe lửa từ Huế vào khỏi hầm Ðèo Hải-Vân là bị Việt-Cộng giựt mìn đều đều;
       Ðặc-biệt ngay ở phiá nam Núi Ngũ Hành-Sơn, trực-thăng cuả Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng cũng thường bị Việt-Cộng bắn sẻ, nên ông phải tránh vùng đó bằng cách bay vòng ra xa, v.v...

       Tôi không cần thắc-mắc tại sao cả một Quân-Đoàn đóng ở đó, mà các cơ-quan và đơn-vị Quân-Lực và Cảnh-Lực sở-tại đã không thanh-toán được các ung-nhọt kinh-niên này.

       Tôi liền tự-nguyện đảm-trách việc phục-hồi và bảo-đảm an-ninh lâu đài cho các nơi kể trên.

       Tôi còn đề-nghị để cho Cảnh-Lực nói chung, mà thật ra là Ðặc-Cảnh cuả tôi nói riêng, do tôi đích-thân nhập-cuộc, đảm-nhận vai trò chủ-trì trong các hoạt-động cả chìm lẫn nổi, tiễu-trừ cộng-sản và duy-trì an-ninh lãnh-thổ, trên bất cứ vùng đất nào có thường-dân cư-trú và sinh-hoạt, bắt đầu từ các Thị-Xã, Tỉnh-lỵ và Quận-lỵ, trên khắp Quân-Khu.
        Tôi chỉ xin một chữ ký cuả Tư-Lệnh Quân Ðoàn I và Quân-Khu I, thông-báo việc này cho hết thảy các cơ-quan và đơn-vị quân-sự trên toàn Vùng I đều biết để tuân-hành.

        Sau khi Trưởng Phòng 2 và Chánh Sở An-Ninh Quân-Ðội hoan-nghênh, Thiếu-Tướng Tư-Lệnh-Phó Quân-Khu tán-đồng, Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư-Lệnh Quân Ðoàn I và Quân-Khu I, đã chấp-thuận đề-nghị ấy cuả tôi.


Một cuộc hành-quân “gương-mẫu”

         Khi tôi xuống sân thì có thể nói là hầu hết các cấp nam+nữ nhân-viên tại Bộ Chỉ-Huy Cảnh-Lực Vùng I đều đổ dồn ra mọi cửa lớn và cửa sổ để xem quang-cảnh mới+lạ mới thấy lần đầu.
         Bên này là hai trung-đội Cảnh-Sát Dã-Chiến, khác hẳn trung-đội danh-dự trong lễ thượng-kỳ mỗi sáng đầu tuần, vì có mũ sắt trùm lưới ngụy-trang và mang ba-lô hành-quân, với vẻ mặt nghiêm lạnh khác thường.  Bên kia là hai toán Thám-Sát Ðặc-Biệt, mặc áo quần Cảnh-Sát Dã-Chiến, nhưng đội bê-rê màu xanh lá cây cuả Lực-Lượng Ðăc-Biệt và được trang-bị nhiều loại súng máy lạ mắt.  Phiá trước là một toán Ðặc-Nhiệm cuả Sở Tác-Vụ mặc giả thường-dân:  đồ đen, đồ nâu, mũ vải, nón lá, dép nhựa, giày bố...

         “
Thám-Sát Ðặc-Biệt” là danh-xưng mới cuả “Thám-Sát Tỉnh” (PRU: Provincial Reconnaissance Unit) do cơ-quan CIA trực-tiếp tổ-chức và sử-dụng, bí-mật đột-nhập căn-cứ Việt-Cộng, do-thám, phục-kích, tấn-công, kể cả bắt cóc đối-phương.  Sau Hiệp-Ðịnh Ðình-Chiến Paris 1973, Thám-Sát Tỉnh được chuyển-giao cho các Tỉnh-Trưởng; nhưng các Tỉnh-Trưởng không cầm nắm được họ.  Sau đó, CIA chuyển-giao cho Cảnh-Sát Quốc-Gia; Bộ Tư-Lệnh CSQG giao cho Khối Hành-Quân là nơi điều-hợp Cảnh-Sát Dã-Chiến và Giang-Cảnh; nhưng nơi đây không biết sử dụng PRU cách nào cho phù-hợp với nhau.  Cuối-cùng, PRU được giao cho Ngành Ðặc-Biệt (Cảnh-Sát Đặc-Biệt), và mang tên “Thám-Sát Ðặc-Biệt.  Nhưng Cảnh-Sát Quốc-Gia và Ðặc-Cảnh vẫn để cho Thám-Sát Ðặc-Biệt được bán-tự-trị (quản-trị nhân-số, lương-bổng, v.v...) và hoạt-động riêng, như hồi còn là PRU.
         Nhận thấy đó là lực-lượng hữu-ích mà tôi cần có, như những đơn-vị biệt-kích cuả Công-An ngày xưa, nên tôi đích-thân trực-tiếp sử-dụng, không để phí phạm tiềm-năng cơ-hữu cuả Ngành mình.
        Kể từ dịp này, tôi cho các cấp chỉ-huy Thám-Sát Đặc-Biệt được mang cấp-hiệu giống như Cảnh-Sát Quốc-Gia, để có uy-tín trong cuộc hành-quân phối-hợp, và người dẫn đầu của đơn-vị ấy hôm đó là “Đại-Úy” Trần Văn Phú (2), Chỉ-Huy-Phó của Liên-Đội TSĐB Vùng I dưới quyền tôi.         
        Cảnh-Sát Dã-Chiến thì thỉnh-thoảng cũng có đi hành-quân, nhưng hoặc là dưới quyền Bộ Chỉ-Huy Cảnh-Sát Sắc-Phục, hoặc là dưới quyền Uỷ-Ban Phụng-Hoàng, tuy có Ðặc-Cảnh tham-gia nhưng không thuộc quyền chỉ-huy cuả Ðặc-Cảnh, nên không khai-dụng được tin-tức tình-báo cấp-thời.  Tôi muốn kiêm phần trực-tiếp điều-động lực-lượng ấy trong các hoạt-động chống Cộng để tận-dụng và phát-huy tiềm-năng cuả mọi người.

        Tôi có thể tập-trung các bộ-phận Biệt-Tác, Ðặc-Nhiệm, và Thám-Sát Ðặc-Biệt, thuộc Ðặc-Cảnh, tại bất-cứ địa-điểm nào khác, để làm nơi xuất-phát; nhưng tôi cố ý trình-diễn như thế là để nói lên cho mọi người biết rằng:  Cảnh-Sát Dã-Chiến cũng phải hành-quân diệt-Cộng; các đơn-vị thuộc các Khối khác nhau cuả Cảnh-Sát Quốc-Gia cũng có thể phối-hợp công-tác với nhau; và từ nay tại Bộ Tư-Lệnh Cảnh-Lực Vùng I đã có người đứng ra tổ-chức và điều-hợp các hoạt-động chủ-động và tích-cực rồi (điều mà các nơi khác chưa ai làm).  Vì thế, chúng tôi gọi đây là một cuộc hành-quân gương-mẫu.
        Tôi đích-thân đi đến Xã Hoà-Long, thuộc Quận Hoà-Vang, Tỉnh Quảng-Nam, ủy-nhiệm cho Thiếu-Tá Ngô Phi Ðạm (Chánh Sở Tác-Vụ cuả Nha Ðặc-Cảnh) điều-khiển các đơn-vị khác nhau phối-hợp với nhau, bố-trí công-tác cho từng bộ-phận và cả từng cá-nhân tham-gia cuộc hành-quân này.
        Ðây là khu-vực Việt-Cộng nấp lén bắn súng lên trực-thăng cuả Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng, bao gồm những rừng cây rậm-rạp, xen lẫn với những tảng đá, ngôi mộ, hào rãnh, lều chòi, từ phiá nam Núi Non Nước vào đến ven làng.  Việt-Cộng không ám-sát, bắt cóc, phục-kích, tuyên-truyền, thu mua; chúng không trực-tiếp nhắm vào đối-tượng trên đất, mà chỉ nhắm vào mục-tiêu trên không:  ấy là nhân-vật quan-trọng số một cuả toàn Quân-Khu.  Muốn làm việc đó, chỉ cần vài tay thiện-xạ, am-thạo ngõ-ngách xung quanh để dễ tháo lui, có chỗ cất giấu súng đạn an-toàn, có thể nấu nướng ăn uống tại chỗ để khỏi về nhà, và hẳn là có những đồng-loã canh gác cảnh-giới mọi sự bất-thường.  Chúng có thể dùng ngụy-thức làm ruộng, làm rẫy, giữ bò, chăn dê, tát cá, bắn chim, câu ếch, bẫy cu...
        Trong cuộc hành-quân này, chúng tôi không tấn-công, đột-nhập, chạm súng; mà chỉ áp-dụng các kỹ-thuật chuyên-môn về mặt chìm cuả Ngành mà thôi.
        Về mặt nổi, chúng tôi đã khám-phá ra được, cuả đặc-công Việt-Cộng, nhiều chốt điểm quan-sát, hang hốc nấp-ẩn, lối nẻo thoát-thân; cũng như lùng tìm, tịch-thu được cuả chúng nhiều vũ-khí, lương-thực, v.v... cất giấu rải-rác xung quanh...
        Ðặc-biệt là tôi chưa nhờ địa-phương, nhất là bên phiá Quân-Lực, tiếp sức, như Bộ Tư-Lệnh Quân Ðoàn I & Quân-Khu I đã chuẩn-y; nhưng khi thấy chúng tôi đến hoạt-động, các nhân-viên Cảnh-Sát Xã và nhiều Nghiã-Quân đồn-trú gần đó đã tự-động đến tham-gia.


Các cuộc hành-quân “gương-mẫu” tiếp theo
        Sau đó, tôi cho học-tập để rút kinh-nghiệm, và hướng-dẫn thêm, để Sở Tác-Vụ của Thiếu-Tá Ngô Phi Đạm (1) tự mình làm theo những gì tôi đã đề ra .
        Tôi đã tổ-chức hành-quân như thế tại Liên Chiểu, thiết-lập màn lưới an-ninh, tình-báo và phản-gián quanh vùng Kho Xăng cuả Quân-Khu.
        Ðặc-Cảnh Vùng I chúng tôi cũng làm một việc tương-tự kéo dài từ bên ngoài Ðèo Hải-Vân, thuộc hoạt-vực cuả Tỉnh Thừa-Thiên, vào quá bên trong Ðèo ấy, thuộc lãnh-thổ cuả Tỉnh Quảng-Nam, để phục-hồi an-ninh cho các chuyến xe lửa từ Huế vào trong này.
         Nhiều toán Nghiã-Quân và một số Ðịa-Phương-Quân ngoài này cũng tự-nguyện đến hợp-tác với chúng tôi.
         Về các Kho Xăng phụ, ngay giữa thành-phố
Ðà-Nẵng, thì công-tác cuả các thuộc-viên cuả tôi được thi-hành dễ-dàng và nhanh-chóng hơn.


Tôi đã giữ được an-ninh cho toàn Quân-Khu I

        Khi các kế-hoạch cuả tôi đã được tiến-hành trôi chảy, nhanh chóng, tại Ðà-Nẵng và các vùng xung quanh, tôi cho áp-dụng tại khắp các Tỉnh khác, từ Quảng-Trị, Thừa-Thiên, vào Quảng-Nam, Quảng-Tín, Quảng-Ngãi.
        Các Chánh-Sở Ðặc-Cảnh cấp Tỉnh nói trên đều là thành-phần ưu-tú.   Họ có đủ khả-năng nghề-nghiệp, tinh-thần chống Cộng, và quyết-tâm phục-vụ; nhưng vì còn gặp hoàn-cảnh khó-khăn và chưa có đủ phương-tiện làm việc thích-ứng, nhất là không được các giới-chức cao hơn, từ Trung-Ương đến cấp Vùng (đáng lý là có vốn liếng điều-nghiên, có đầu óc sáng-tạo, và có ý hướng tiền-phong) bật đèn xanh cho, nên trước đó đã chỉ đóng khung công-tác hằng ngày, dù là tích-cực, trong lề lối hành-sự thông-thường theo sáng-kiến và nỗ-lực riêng của mình mà thôi.

*
        Tôi nhận-định rằng cộng-sản không phải chỉ là các đơn-vị quân-sự hay các lực-lượng vũ-trang phục-kích, tấn-công, pháo-kích chúng ta mà thôi.
        Do đó, dù không có các lực-lượng chính-quy làm gió bão thì chính các tổ-chức chính-trị và dân-sự cuả chúng cũng vẫn là những ổ ẩn và nôi nuôi cho các loại mối mọt và dịch-khí, đủ sức đục rỗng, xoi mòn, làm sụp đổ nền-móng cuả Quốc-Gia.
        Ði vào thực-tế mới thấy, Quân-Lực chỉ mới đối-phó hữu-hiệu với các đơn-vị quân-sự cuả địch trên các chiến-trường mà thôi; còn thì bỏ trống phần lớn lãnh-thổ cuả ta:  các đại đơn-vị khi hành-quân xong thì về doanh-trại; Ðịa-Phương-Quân cuả Quận, Nghiã-Quân cuả Xã, phần lớn co cụm trong trụ-sở Chi-Khu, trong đồn, cố-thủ trong vòng rào vọng gác, nhất là ban đêm.  
        Mình không hiện diện bên ngoài để bảo-vệ dân, làm sao mong dân bên ngoài tay không mà bảo-vệ cho mình bên trong?
    
        Trong vụ VC "tổng tấn công" Tết Mậu-Thân tại thành-phố Pleiku (nơi trú-đóng của Bộ Tư-Lệnh Quân-Ðoàn II, và là thủ-phủ cuả Vùng II, dưới thời Trung-Tướng Vĩnh Lộc, thời-gian tôi coi Ngành Đặc-Cảnh tại Vùng II), ngót cả tuần-lễ không thấy một người lính Bộ-Binh nào, kể cả Cảnh-Sát địa-phương, ra hoạt-động ban ngày chứ nói gì ban đêm.  Tôi phải tự-nguyện đích-thân xuống phố, điều-động Sở Tác-Vụ cuả Biên-Tập-Viên Nguyễn Văn Ðộ, (sau này là thiếu-tá, Chánh Sở Đặc-Cảnh Tỉnh Khánh-Hòa) thuộc Ngành Ðặc-Cảnh Vùng II cuả tôi, thức suốt mọi đêm để tuần-tiễu, cứu-cấp đồng-bào bị hoả-tiễn cuả Việt-Cộng liên-tục bắn vào, chữa lửa, cô-lập các nơi có hoả-tiễn chưa nổ, kiểm-chứng tại chỗ để giúp Không-Quân khỏi xạ-kích lầm xuống thường-dân vẫn luôn cuống-quýt kéo nhau di-chuyển chỗ ngủ hỗn-loạn trong đêm khuya...
        Lúc ấy Hoa-Kỳ chưa đề-xuất Kế-Hoạch “Cảnh-Sát-Hoá”, mà tại thủ-phủ cuả Vùng II tôi đã chứng-tỏ được là Cảnh-Lực có thể làm được nhiều việc tiếp tay với Quân-Lực, bảo-vệ an-ninh cho đồng-bào.  
        Nay thì, dù cho Kế-Hoạch ấy đã bị các nhà lãnh-đạo Việt-Nam Cộng-Hoà bức-tử, tôi thấy nó vẫn có giá-trị lớn-lao, nên tôi liều-lĩnh đơn-phương thi-hành trong phạm-vi quyền-hạn cuả tôi.
        Và kết-quả là...
*  
        Ngoài các thành-quả công-tác khác, riêng về vấn-đề phục-hồi và duy-trì an-ninh cho các vùng đất có dân-chúng cư-ngụ và sinh-hoạt trên khắp lãnh-thổ toàn Vùng I, tôi đã đạt được kết-quả:

BÁO-CÁO ĐẶC-BIỆT
 
A. CỘNG-SẢN VIỆT-NAM: 
         An-Ninh 
        1- Ðã hạ-sát 20+ VC; bắt sống 63+ VC; chiêu-hồi 135+ VC.
        2- Ðã phá vỡ 10+ tổ-chức VC khủng-bố, phá-hoại, trinh-sát, dân/địch-vận, võ-trang tuyên-truyền, v.v...
        3- Ðã khui phá 5+ hầm bí-mật VC; tịch-thu của chúng 20+ hỏa-tiễn 122 ly, 11+ AK-47, 6+ CKC, 10+ súng lục nhiều loại, 32+ lựu đạn, 3+ tấn gạo, v.v...
        4- Ðã bắt giữ 6+ tổ-chức tiếp-tế, 2+ đường dây kinh-tài VC; tịch-thu của chúng 2+ tấn gạo, 1,000+ Mỹ-kim...
        5- Ðã phá vỡ ổ đặc-công VC vùng nam Núi Ngũ-Hành-Sơn, vốn thường-xuyên bắn sẻ lên phi-cơ trực-thăng của Trung-Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư-Lệnh Quân-Đoàn I và Quân-Khu I.  
        Kể từ cuối năm 1973, đã tái-lập và duy-trì an-toàn 100% cho đường bay của Tư-Lệnh Quân-Đoàn/Quân-Khu I khắp vùng nói trên.
        6- Ðã thanh-toán xong các phần-tử đặc-công VC nội-thành Ðà-Nẵng
        Kể từ cuối năm 1973, chúng không còn cắt rào thép gai định vào phá-hoại các bồn xăng dự-trữ của ta.
        7- Ðã chận đứng vĩnh-viễn mọi nỗ-lực của đặc-công VC vùng nam Đèo Hải-Vân.  
        Kể từ cuối năm 1973, chúng không còn tấn-công Kho Xăng lớn nhất của Quân-Khu I ở Liên-Chiểu, sát Đèo Hải-Vân.
        8- Ðã chấm dứt tức-thì mọi toan-tính của đặc-công VC vùng bắc Tỉnh Quảng-Nam vốn giật mìn đều đều các chuyến xe lửa, giết hại hành-khách thường-dân, hằng ngày từ Huế vào.
        Kể từ cuối năm 1973, đã tái-lập và duy-trì an-ninh 24/24 giờ trên tuyến thiết-lộ này.
        9- Ðã triệt-tiêu mọi hoạt-động khủng-bố và phá-hoại của biệt-động VC nội-thành, vốn thường-xuyên quấy-rối các phố-phường đông dân.  
        Chỉ trừ một vụ VC xúi-giục trẻ con ném chất nổ gây thương-tích cho Cảnh-Sát Lưu-Thông, còn thì kể từ cuối năm 1973, đã tái-lập và duy-trì an-ninh hoàn-toàn tại khắp các thị-xã và quận-lỵ, xã-lỵ lớn trong toàn Quân-Khu I.
        10- V.v...  
        Thám+Ðiệp:  
        1- Ðã tuyển-dụng:  
        22+ cán-bộ VC điệp-viên nội-tuyến cho ta;  
        36+ cơ-sở VC thám-viên xâm-nhập cho ta.  
        2- Ðang xây-dựng:  
        91+ đầu mối mật-viên để họ hoạt-động cho ta.
 
B. CỘNG-SẢN ĐÔNG-ÂU:  
        Thám+Ðiệp:  
        1- Ðã tuyển-dụng và móc-nối được:  
        3+ sĩ-quan Ba-Lan, và  
        3+ sĩ-quan Hung-Gia-Lợi.  
        Các điệp-viên này đã được tôi chuyển-giao cho Người Bạn Ðồng-Minh, và sau khi hồi-hương họ đã hoạt-động nội-tuyến cho Thế-Giới Tự Do ngay trong hàng-ngũ Ðảng, Nhà Nước và Bộ Ðội của họ, và trong tổ-chức quân-sự cộng-sản quốc-tế “Minh-Ước Vác-Xô-Vi”, tại thủ-đô các nước liên-quan, kể từ cuối năm 1973. 
        2- Ðang khai-triển: 
        3+ sĩ-quan Ba-Lan, và 
        2+ sĩ-quan Hung-Gia-Lợi, để họ hoạt động cho ta*.  
        -------  
        *Các con-số này chỉ là bản thảo trước ngày 29-3-1975 (là ngày Quân-Khu I/Đà-Nẵng thất-thủ), dự-trù sẽ được cập-nhật trước ngày 1-6-1975 (“Ngày Cảnh-Lực”) nên có ghi thêm dấu cộng + (nghĩa là sau đó sẽ tăng nhiều hơn).

C. NỘI-CHÍNH:

        1- Ðã đối-thoại trực-tiếp với Thượng-Nghị-Sĩ Vũ Văn Mẫu, Chủ-Tịch, và Giáo-Sư Võ Ðình Cường, Dân-Biểu Phan Xuân Huy, v.v..., thuộc ban lãnh-đạo trung-ương của “Lực-Lượng Hòa-Hợp Hòa-Giải Dân-Tộc”, được họ hứa chắc (và đã giữ lời) là sẽ không gây xáo-trộn an-ninh trật-tự chung.
        2- Ðã cài-cấy người của ta vào nội-bộ giới “Phật-Tử Tranh-Ðấu” để ngăn-ngừa và đối-phó với mọi mưu-toan bạo-động (cũng như phát-hiện cộng-sản nằm vùng).
        3- Ðã chứng-minh trước công-chúng rằng Việt-Cộng đã xâm-nhập vào Ban Ðại-Diện Tổng-Hội Sinh-Viên Huế và Ban Lãnh-Ðạo “Phong-Trào Chống Tham-Nhũng” bắt đầu từ họ đạo Phú-Cam.
        4- Ðã cải-chính cụ-thể trước công-luận rằng các cơ-quan an-ninh tình-báo Quốc-Gia không hề “bắt cóc” sinh-viên Hoàng Kim Khánh như VC đã dàn cảnh để tuyên-truyền.
        5- Ðã cảnh-tỉnh giới sinh-viên và học-sinh Huế nói chung.  Kể từ đầu năm 1975, họ đã dè-dặt trong các sinh-hoạt tập-thể và từ bỏ hẳn các cuộc hội-thảo có nội-dung sách-động, đòi-hỏi quá đáng, tuyệt-thực, thái-độ cực-đoan.
        6- Ðã khám phá ra việc Việt-Nam Quốc-Dân Ðảng chủ-mưu thủ-tiêu một Phật-Tử cơ-sở VC tại Tỉnh Quảng-Tín.
        7- Ðã xâm-nhập được vào tất cả các chính-hội, giáo-hội, nghiệp-hội, hữu-hội, học-hội, văn-hội, thiện-hội... khắp Miền Trung.
        8- Ðã chận đứng được kế-hoạch toàn-quốc đồng loạt xuống đường, kể từ đầu năm 1975, của “Phong-Trào Chống Tham-Nhũng” (chống Việt-Nam Cộng-Hòa), vốn đòi Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu phải từ-chức tức-thì.
        9- Ðã phát-hiện ác-ý vu-cáo một số thành-viên Hội-Ðồng Tỉnh Thừa-Thiên và Thị-Xã Huế là cán-bộ VC nằm vùng, để hãm-hại những kẻ có chính-kiến bất-đồng.
        10- V.v...
 
D. NỘI-BỘ
 
        Kể từ ngày tôi về Miền Trung, cuối năm 1973
        1- Ðã chấn-chỉnh, thanh-lọc nội-bộ Cảnh-Lực, nhất là Ðặc-Cảnh, Vùng I. 
        2- Ðã được Bộ Tư-Lệnh Quân-Ðoàn I & Quân-Khu I ủy-thác trách-nhiệm chủ-trì hoạt-động chống Cộng tại vùng có dân-cư trên toàn lãnh-thổ Miền Trung. 
        3- Ðã tiên-phong điều-động Cảnh-Sát Dã-Chiến hành-quân diệt-Cộng phối-hợp với Ðặc-Cảnh và Thám-Sát Ðặc-Biệt, tiến tới phối-hợp với Nghĩa-Quân và Ðịa-Phương-Quân. 
        4- Ðã được Bộ Tư-Lệnh Quân-Ðoàn I & Quân-Khu I tín-nhiệm phân-công chính-trách thiết-lập “Trận Liệt Chính-Trị Cộng-Sàn Liên-Khu IV–Liên-Khu V”, dùng trong Quân-Lực, Cảnh-Lực, Tình-Báo, Phản-Gián, Thông-Tin, Chiêu-Hồi, v.v... 
        5- Ðã thực-sự làm chủ Ngành Ðặc-Cảnh, điều-động các cấp nhân-viên thuộc quyền ra ngoài hệ-thống Sắc-Phục, theo hệ-thống quản-trị biệt-lập của mình. 
        6- Ðã được Người Bạn Ðồng Minh tín-cẩn ủy quyền ký phiếu sử dụng phi-cơ “Air America”; tùy-nghi tiêu tiền không cần hội-ý trước.  Trước tôi, chỉ có chưa đầy 4,000 đồng mà họ phàn-nàn; với tôi, tôi tiêu mỗi tháng hơn 400,000 đồng (chưa kể những lần bất-thường), gấp trên trăm lần, mà họ vui lòng...   
        V.v...
*  
        Riêng tại cấp Vùng, tôi chỉ cần có dăm-ba anh+em đồng-tâm, nhất-trí, quyết-chí, tận-tình* là mọi việc trôi tròn.

        Nói chung, Ngành Đặc-Biệt (Cảnh-Sát Đặc-Biệt) Khu I (E6) của tôi (gồm 5 Tỉnh và 2 Thị-Xã địa-đầu Đất Nước), đã giữ được an-ninh cho đồng-bào trong khắp Vùng I trong một năm rưỡi sau cùng tôi đảm-trách cơ-quan Đặc-Cảnh tại Vùng này.

        Tôi đã đáp-ứng được kỳ-vọng mà Bộ Tư-Lệnh Cảnh-Lực Quốc-Gia (qua Thiếu-Tướng Nguyễn Khắc Bình) và Ngành Ðặc-Biệt Trung-Ương (qua Chuẩn-Tướng Huỳnh Thới Tây) đã đặt vào tôi, đồng-thời thực-hiện được lời hứa của tôi với Bộ Tư-Lệnh Quân Ðoàn I & Quân-Khu I, nhất là với Trung-Tướng Tư-Lệnh Ngô Quang Trưởng mà tôi mãi hoài kính yêu.

    
*Nhiệm-vụ của Quân-Lực là vệ-quốc (giữ nước: giữ đất, giữ lãnh-thổ quốc-gia).  Nhiệm-vụ của Cảnh-Lực là an-dân (giữ an-ninh cho dân-chúng. VNCH có thời có Phủ Tổng-Ủy An-Ninh, còn VNDCCH và CHXHCNVN thì có Bộ An-Ninh).
(1) Chánh Sở Tác-Vụ, phụ-tá của tôi, là cựu Thiếu-Tá Ngô Phi Đạm, hiện là đại-diện hệ-thống báo-chí “Saigon Nhỏ” tại Thủ-Đô Washington, DC.  Phụ-tá của Đạm là cựu Đại-Úy Phạm Khả, hiện ở Bang Illinois, USA.
(2) Chỉ-Huy-Phó Liên-Đội Thám-Sát Đặc-Biệt Vùng I là cựu Đại-Úy Trần Văn Phú, hiện ở Bang Florida, USA.